Thiếu một quy chế dân chủ, đó là lý do chúng ta thiếu sự sáng tạo trong
khoa học. Chúng ta luôn nói khoa học công nghệ (KHCN) là quốc sách
nhưng dường như không bao giờ quan tâm đến quốc sách!
“Tình hình khoa học, giáo dục nước nhà rất cấp bách”
“Tình hình khoa học, giáo dục nước nhà rất cấp bách”, đó là chia sẻ
của phó tổng thư ký liên hiệp Các hội khoa học kỹ thuật Việt Nam
(VUSTA) Phạm Bích San tại buổi đóng góp ý kiến cho luật KHCN sửa đổi
ngày 18/10 tại Hà Nội. Đã không có một trường đại học Việt Nam nào được
đứng trong bảng xếp hạng 500 trường đại học đứng đầu thế giới. Số lượng
các bài báo công bố quốc tế của cả nước 90 triệu dân trong một năm chỉ
bằng khoảng số lượng của một đại học Thái Lan. Vậy mà số giáo sư, tiến
sĩ chúng ta nhiều nhất Đông Nam Á. “Chúng ta gần như không có ai có
nghiệp khoa học, tức là những người lao động quên mình trong khoa học và
được ghi nhận bằng các giải thưởng khoa học quốc tế tầm cỡ”, TS San
nhấn mạnh.
Đồng quan điểm này, PGS.TS Hồ Uy Liêm (nguyên phó chủ tịch VUSTA) cho
hay ngay các công trình chuẩn khoa học của nước nhà cũng rất ít. Chúng
ta chỉ ngồi nhà khen nhau, bệnh thành tích lan tràn. Trong khi bắt tay
vào làm thì lại có nhiều lý do để “sợ” đủ thứ. Đại diện VUSTA khẳng
định, Việt Nam chưa bao giờ thống kê được có bao nhiêu đề tài khoa học
được nghiên cứu, bao nhiêu phần trăm đề tài đó được ứng dụng trong cuộc
sống. Người làm đề tài ít để ý cái mình làm có bị trùng hay không. Thậm
chí, người đi sau làm trùng đề tài lại được đánh giá tốt hơn…
Việt Nam sẽ đào tạo bổ sung ít nhất 20.000 tiến sĩ. Tổng kinh phí thực hiện đề án dự kiến là 14.000 tỉ đồng.
Đem tới buổi thảo luận câu chuyện về thực trạng tổ chức KHCN trong
lĩnh vực nông nghiệp, GS.VS Trần Đình Long (chủ tịch hội Giống cây trồng
Việt Nam) cho biết, tính riêng khối nông nghiệp thì viện Khoa học nông
nghiệp Việt Nam có tới 18 viện trực thuộc. Ở khối thuỷ lợi, có tám viện,
38 trường, 18 hiệp hội và 19 hội chuyên ngành. Vì các tổ chức cồng
kềnh, chồng chéo và nhiều tổ chức trung gian; các bên không kết hợp được
nghiên cứu với đào tạo và chuyển giao công nghệ, cơ chế tự chủ bị phớt
lờ, không tạo được sản phẩm quốc gia.
Trả lại cho thị trường
TS San đề xuất: khoán gọn và trả tiền theo kết quả được đánh giá bởi
các nghiệm thu nghiêm túc. Hiệu quả công việc phải đo bằng kết quả. Còn
đánh giá công nghệ thì phải để cho đăng ký bằng phát minh và thị trường
làm việc. Công nghệ mà không bán được thì công nghệ đó có để làm gì?
Chẳng lẽ cứ để cho những người nông dân trình độ sơ khai cứ phải phát
minh mãi?
Phải đưa các viện nghiên cứu cơ bản về lại các trường đại học, các
phòng thí nghiệm hay viện công nghệ về doanh nghiệp hoặc thành lập các
doanh nghiệp khoa học vận hành theo cơ chế thị trường. Việc tách rời
nghiên cứu và đào tạo như hiện nay sẽ khiến các viện thiếu sự tiếp xúc
với sinh viên, nguồn cảm hứng và nguồn nhân lực có chất lượng cho nghiên
cứu tương lai.
Đồng quan điểm này, TS Đào Trọng Hưng (chuyên viên cao cấp viện KHCN
Việt Nam) cho rằng, khi có sự can thiệp của yếu tố thị trường sẽ hạn chế
chuyện “xin - cho”, Nhà nước - doanh nghiệp - cá nhân khi đó đều phải
“đặt hàng” nếu muốn có các nghiên cứu khoa học. Khi đó nguồn “nuôi” khoa
học sẽ không hoàn toàn lấy từ ngân sách mà sẽ được thu hút từ bên ngoài
như các doanh nghiệp, các tổ chức và nguồn vốn nước ngoài.
Theo Thanh Tuyền
SGTT