Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

NHÂN NGÀY QUỐC KHÁNH NÓI CHUYỆN QUỐC KỲ

Sắp đến ngày quốc khánh, tôi nhớ đến chuyện treo cờ nên đi tìm lá quốc kỳ, sửa soạn lại cho tơm tất để chuẩn bị treo lên chào mừng ngày vui của cả nước.
Trong lúc giủ bụi và vút phẳng lá quốc kỳ tôi nhớ lại chuyện xãy ra vào sáng chủ nhật vừa rồi tại một quán cà phê ở khu vực Bưu điện và nhà thờ Đức Bà. Sáng hôm đó tôi ngồi cà phê một mình tại quán ấy. Cạnh bàn tôi có một nhóm 5,6 thanh niên. Họ nói rất nhiều chuyện nhưng tôi không chú ý. Đến khi bên ấy vang lên mấy từ cờ tổ quốc thì tôi dừng suy nghĩ, lắng tai nghe.
- Tao thách đứa nào mang cờ tổ quốc đi qua đi lại trước nhà Văn Hóa Thanh Niên hai vòng tao thưởng lớn. Một thanh niên trong bàn nói.
Cả bàn nhao nhao lên:
- Ừ đứa nào mang được cờ đi qua lại chỗ ấy hai lượt thì cả bàn góp tiền lại đãi một chầu ăn uống thịnh soạn trưa nay. Đứa nào dám không?
Tôi nhìn qua thấy rất nhiều tiếng nhộn nhạo nhưng không thấy ai đứng lên nhận lời. Tất cả đều ngồi im re rồi rụt cổ, lè lưỡi lắc đầu.

Rồi nhớ lại vừa rồi có đọc một bài trên blog
Anh Vũ của nhà giáo Phương Anh. Chị ấy kể trong một chuyến đi công tác Hà Nội có tình cờ đi theo và nhập vào đoàn "tụ tập đông người" chống Trung Quốc. Chị được anh em trong đoàn phát cho một lá cờ tổ quốc để cầm. Nhưng gặp đúng hôm đó đoàn biểu tình bị trấn áp. Nhiều người bị dồn lên xe buýt, nhiều người khác bị cưỡng chế thô bạo, trong đó có anh Nguyễn Chí Đức bị khiêng lên xe và bị đạp vào mặt như bao nhiêu người đã biết. Đoàn biểu tình bị giải tán. Chị Phương Anh viết:
"Đến nỗi khi đoàn biểu tình bị chia cắt, giải tán, thì lá cờ tổ quốc mà trước đó tôi cầm chung với người khác cuối cùng nằm một mình trong tay tôi. Và tôi vội gấp nhỏ lá cờ ấy lại, cất vào trong túi mà lòng thì vô cùng sợ hãi, thực sự thế. Kèm một ý nghĩ chua chát thoáng qua trong đầu: tôi mang cờ tổ quốc, mà sao sợ hãi như đang mang hàng quốc cấm?" 




Vút ve lá quốc kỳ đã bạc màu tôi chợt nhớ lại, lá cờ nầy đã từng theo tôi nhiều lần xuống đường trong những cuộc tụ tập vô cùng đông người. Những lần ấy tôi hiên ngang cầm lá cờ nầy vẫy thật cao cho nó tung bay phần phật trong gió một cách đầy tự hào và hãnh diện khi ngồi đàng sau xe của thằng con trai của tôi. Những cuộc tụ tập đó đông đến cả hàng vạn người. Quốc kỳ quấn trên người, đội trên đầu, cắm trên xe, cầm trên tay...đỏ rực và tràn ngập khắp mọi nẻo đường Sài Gòn. Những lúc đó, cờ cũng bay rợp trời theo đoàn người tụ tập vô cùng đông đảo ở Hà Nội, Đà Nẵng, Huế ,Nha Trang, Cần Thơ... Hầu như thành phố nào cũng có cảnh tụ tập vô cùng đông người. La hét thoải mái, hoan hô đã đảo lộn xà ngầu cho đến tận 1,2 giờ sáng mới chịu tan hàng. Chẳng thấy ai buộc giải tán. Sướng thật. Ấy là những lần đội tuyển bóng bá VN giành được ngôi vô địch.
Bây giờ lo thật, mùa SEAGAME tới đây nhỡ như đội tuyển bóng đá VN vô địch thì sẽ không còn được tụ tập đông người nữa. TP HCM cấm tiệt, Hà Nội cũng ra văn bản cấm tụ tập đông người, và cả ông thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh cũng qua cam kết với Trung Quốc rằng dứt khoát không cho tái diễn cảnh tụ tập đông người nữa. Khổ thật.
Tôi dựng lá cờ vào góc rồi cảm thán: Quốc kỳ ơi, ngươi không còn được ngạo nghễ phất cao giữa đường phố Việt Nam nữa rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét